CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 
phan 10




 Trong siêu thị, Mạc Thành chọn một bắp ngô ngọt, anh đẩy chiếc kính trên sống mũi lên, nhìn Bạch Băng, nói: “Sao anh thấy em cứ để ý đâu đâu ấy? Em không sao chứ?” “Nói linh tinh, để ý đi đâu, em đâu có?” Lúc hai người về tới nhà thì Tiêu Mai đã đi, Mạc Thành về phòng, cởi áo ngoài, bỏ hết đồng hồ ra rồi chạy thẳng tới nhà bếp. Bạch Băng thay xong quần áo đi ra, đưa mắt theo bóng của anh rồi nguýt một cái, nhấc cuốn sách Mạc Thành tặng cô hồi còn học đại học - "Xử Nữ và công tử" - ở trên bàn lên ôm vào lòng, cầm lấy chiếc điều khiển mở tivi lên, liền một lúc chuyển tới mười mấy kênh.

 Chẳng có kênh nào hay à? Cô chau mày, rồi lại ấn thêm mấy nút nữa, không phải những quảng cáo chán ngắt thì cũng là mấy bộ phim Hàn Quốc dở hơi, nhân vật nữ chính luôn tỏ ra dáng vẻ đáng thương không tin vào tình yêu đúng trong lúc nhân vật nam muốn qua lại với mình, rồi sau đó nửa từ chối nửa hoan nghênh đồng ý làm bạn, ngán tới không thể nào chấp nhận nổi. Vứt điều khiển sang một bên, cô nằm sõng soài ra sofa, trong đầu cứ hiện lên nụ cười mê người của Mạnh Vân Phi, dáng vẻ người đàn ông ở tầng lớp doanh nhân, không biết vợ anh còn nho nhã thanh tú tới mức nào? Khi Bạch Băng thư thái nằm trên sofa nghĩ chuyện riêng, Tiêu Mai đang bị ép trong đám người đông đúc trên xe buýt, người nhiều không khí hỗn độn khó chịu, chiếc xe buýt cứ như mấy ông cụ bà cụ lọm khọm, lặc lè được vài bước rồi lại thở, khiến cho cô rực hết cả người lên. Nhà mình đẹp thế không được ở, phải ra ngoài trốn để giờ phải chịu cảnh này nữa, cô ấm ức oán trách. Khó khăn lắm mới thoát khỏi đoạn đường tắc, chiếc xe rỗng một chút, Tiêu Mai liếc nhìn và kịp thời ngồi ngay lên một chiếc ghế trống, chẳng thèm để ý chiếc ghế còn nóng hôi hổi đã đặt mông lên đó.

 Lúc còn cách nhà khoảng hai bến xe buýt, qua cửa kính Tiêu Mai nhìn thấy mẹ chồng cả Ân Tú Chi cùng Phượng Bình đang dắt Bát Kim đi dạo bên đường, trên vai hai người đều vác một bao lớn túi nhựa, hai mắt liếc nhìn tứ phía giống như chiếc đèn thăm dò.

Trời ơi, họ đang làm gì không biết? Tiêu Mai ngạc nhiên há hốc miệng ra, bà mẹ chồng này năm xưa ít ra thì cũng từng sống ở Bắc Kinh một thời gian, sao lại lên phố nhặt rác chứ? Đúng là chẳng hiểu ra làm sao! Vừa về tới nhà Tiêu Mai đã vội vàng gọi điện cho Trịnh Sảng, cô vừa mở miệng nói: “Anh, mẹ đẻ anh bà ấy…”. Vẫn còn chưa nói hết Trịnh Sảng đã ngắt lời, “anh đang bận lắm, chuyện lớn như thế nào thì cũng đợi anh về nhà rồi nói nhá?”. Anh nói xong rồi cúp máy. Trên đời này chỉ có một mình Trịnh Sảng bận hay sao? Cô điên tiết ném điện thoại xuống. Mẹ à, lại là gì thế? Tiêu Mai quay người đi ra ban công đột nhiên thấy tiếng peng peng, chợt đờ ra. “Nhìn này, ta đưa con đi thêm mấy vòng nữa, cả ngày phải được tới mười mấy tệ ấy chứ, nếu không làm sao ai cũng muốn lên thành phố cơ chứ.

 Thành phố đều tốt, khắp nơi đều là tiền, chỉ xem con người có biết kiếm hay không thôi”. Trong thang máy Ân Tú Chi đắc ý nói với Phượng Bình. Ra khỏi thang máy, Ân Tú Chi ném túi đồ nhựa xuống, vạch quần lên rút chìa khóa ra, mở xong cửa hai mẹ con vác túi đồ lên đi về phía ban công, Phượng Bình bỏ túi đồ xuống liền vội đi nấu cơm nấu nước, Ân Tú Chi hắng giọng nói con dâu: “Con vội gì? Hãy phân loại những thứ này trước đã, đúng là quỷ đói được đầu thai”.

 “Chị dâu cả về rồi ạ, ta phải đi nấu cơm đây, mấy thứ đồ này cứ để ở đấy tí ta dọn” “Dâu cả Mai về rồi hả? Sao ta lại không thấy?” “Giày để trên giá, chả lẽ không phải về nhà rồi sao?” Ân Tú Chi nghe thế thần sắc thay đổi, ăn ở kiểu gì không biết? Làm con dâu, mẹ chồng về tới nhà mà cứ lẩn trong phòng chẳng thèm chạy ra chào lấy một tiếng! Bà định tới tìm Tiêu Mai hỏi tội, chợt nhớ ra Trịnh Sảng nói Tiêu Mai không biết chuyện lắm, khoan dung với cô ấy một chút, bèn từ từ nén giận lại, quay người đi vào nhà bếp giúp Phượng Bình chuẩn bị bữa tối, vừa rửa rau lại vừa quở trách Tiêu Mai. Phượng Bình là quả bầu hồ lô bị bịt miệng, Ân Tú Chi nói, Phượng Bình đều không tiếp lời. Ân Tú Chi nói một lát, chợt nghĩ thấy không đúng, bà giương oai trước mặt Phượng Bình quen rồi, nếu như chỉ biết quở mắng sau lưng Tiêu Mai, sau này bà biết dạy bảo Phượng Bình thế nào đây? Huống hồ làm gì có cái lý nào mà mẹ chồng lại hầu hạ con dâu? Bà tới là để hưởng phúc con trai chứ không phải tới làm người giúp việc cho con dâu! Bỏ tay ra, lau quệt vào quần áo mấy cái, bà đi ra khỏi nhà bếp định cho Tiêu Mai một bài học. Vào tới phòng khách, đúng lúc Cao Hiểu Cương tan làm về, hai người vừa nhìn thấy nhau, mắt của Cao Hiểu Cương chẳng thèm chớp một cái liền đi thẳng về phòng mình. Tỏ vẻ gì cơ chứ? Ân Tú Chi tức thốt ra một tiếng, đi tới trước cửa phòng Tiêu Mai chợt dừng lại, quay đầu lại nhìn phòng Cao Hiểu Cương, rồi lại nhìn sang phòng Tiêu Mai, hai phòng đều đóng chặt cửa. Bà chợt cảm thấy trong lòng không thoải mái, nghĩ đi nghĩ lại thế nào lại ngồi xuống sofa ở phòng khách rồi lớn tiếng mắng.

 “Mặc dù ta là người nhà quê, bao nhiêu năm nay ta cũng xem tivi thấy thế giới phát triển như thế nào, mặc dù căn nhà này của con trai ta không phải là biệt thự lộng lẫy, trong phòng cũng không có bà lớn, tiểu thư. Đều là người như nhau, các người có quyền gì mà đợi ăn cơm sẵn? Lẽ nào các người ngồi ôm kim cương dưới cầu chờ đầu thai, còn chúng ta thì cầm rìu lội bùn mà tới thế giới này chắc?” Bà vừa mắng, Bát Kim liền chạy tới nhà bếp nấp vào chỗ mẹ nó, bà một mình ở phòng khách mắng tới cạn cả nước bọt, chẳng ai thèm đếm xỉa gì tới bà. Tiêu Mai nghĩ mẹ chồng hai không ra mặt cô hà tất gì phải ra mà ăn chửi, Cao Hiểu Cương lại không thèm để ý gì tới chuyện nhỏ nhặt này. “Nhìn này, ta đưa con đi thêm mấy vòng nữa, cả ngày phải được tới mười mấy tệ ấy chứ, nếu không làm sao ai cũng muốn lên thành phố cơ chứ. Thành phố đều tốt, khắp nơi đều là tiền, chỉ xem con người có biết kiếm hay không thôi”.

Trong thang máy Ân Tú Chi đắc ý nói với Phượng Bình. Ra khỏi thang máy, Ân Tú Chi ném túi đồ nhựa xuống, vạch quần lên rút chìa khóa ra, mở xong cửa hai mẹ con vác túi đồ lên đi về phía ban công, Phượng Bình bỏ túi đồ xuống liền vội đi nấu cơm nấu nước, Ân Tú Chi hắng giọng nói con dâu: “Con vội gì? Hãy phân loại những thứ này trước đã, đúng là quỷ đói được đầu thai”.

 “Chị dâu cả về rồi ạ, ta phải đi nấu cơm đây, mấy thứ đồ này cứ để ở đấy tí ta dọn” “Dâu cả Mai về rồi hả? Sao ta lại không thấy?” “Giày để trên giá, chả lẽ không phải về nhà rồi sao?” Ân Tú Chi nghe thế thần sắc thay đổi, ăn ở kiểu gì không biết? Làm con dâu, mẹ chồng về tới nhà mà cứ lẩn trong phòng chẳng thèm chạy ra chào lấy một tiếng! Bà định tới tìm Tiêu Mai hỏi tội, chợt nhớ ra Trịnh Sảng nói Tiêu Mai không biết chuyện lắm, khoan dung với cô ấy một chút, bèn từ từ nén giận lại, quay người đi vào nhà bếp giúp Phượng Bình chuẩn bị bữa tối, vừa rửa rau lại vừa quở trách Tiêu Mai. Phượng Bình là quả bầu hồ lô bị bịt miệng, Ân Tú Chi nói, Phượng Bình đều không tiếp lời. Ân Tú Chi nói một lát, chợt nghĩ thấy không đúng, bà giương oai trước mặt Phượng Bình quen rồi, nếu như chỉ biết quở mắng sau lưng Tiêu Mai, sau này bà biết dạy bảo Phượng Bình thế nào đây? Huống hồ làm gì có cái lý nào mà mẹ chồng lại hầu hạ con dâu? Bà tới là để hưởng phúc con trai chứ không phải tới làm người giúp việc cho con dâu! Bỏ tay ra, lau quệt vào quần áo mấy cái, bà đi ra khỏi nhà bếp định cho Tiêu Mai một bài học. Vào tới phòng khách, đúng lúc Cao Hiểu Cương tan làm về, hai người vừa nhìn thấy nhau, mắt của Cao Hiểu Cương chẳng thèm chớp một cái liền đi thẳng về phòng mình. Tỏ vẻ gì cơ chứ? Ân Tú Chi tức thốt ra một tiếng, đi tới trước cửa phòng Tiêu Mai chợt dừng lại, quay đầu lại nhìn phòng Cao Hiểu Cương, rồi lại nhìn sang phòng Tiêu Mai, hai phòng đều đóng chặt cửa. Bà chợt cảm thấy trong lòng không thoải mái, nghĩ đi nghĩ lại thế nào lại ngồi xuống sofa ở phòng khách rồi lớn tiếng mắng. “Mặc dù ta là người nhà quê, bao nhiêu năm nay ta cũng xem tivi thấy thế giới phát triển như thế nào, mặc dù căn nhà này của con trai ta không phải là biệt thự lộng lẫy, trong phòng cũng không có bà lớn, tiểu thư. Đều là người như nhau, các người có quyền gì mà đợi ăn cơm sẵn? Lẽ nào các người ngồi ôm kim cương dưới cầu chờ đầu thai, còn chúng ta thì cầm rìu lội bùn mà tới thế giới này chắc?” Bà vừa mắng, Bát Kim liền chạy tới nhà bếp nấp vào chỗ mẹ nó, bà một mình ở phòng khách mắng tới cạn cả nước bọt, chẳng ai thèm đếm xỉa gì tới bà.

 Tiêu Mai nghĩ mẹ chồng hai không ra mặt cô hà tất gì phải ra mà ăn chửi, Cao Hiểu Cương lại không thèm để ý gì tới chuyện nhỏ nhặt này. Trịnh Sảng vừa tới cửa đã nghe thấy tiếng kêu mắng của mẹ anh, đoán chừng có việc xấu xảy ra, nhà chẳng có lấy một ngày yên ổn, mở cửa bước vào rất nhanh. Lúc này, Ân Tú Chi đã bắt đầu nói chuyện cũ, ngọn lửa bức bách lại đều đổ cả lên đầu Cao Hiểu Cương. Trịnh Sảng vứt đống công văn xuống khuyên bà đã ra ngoài ban công, chợt anh ngẩn người ra. “Mẹ, mẹ đi nhặt rác à?”, anh mở to mắt ra hỏi.

 “Ngạc nhiên cái gì? Thứ nhất, ta không trộm đồ, thứ hai không ăn cướp, kiếm tiền bằng đôi tay mình thì không có gì phải xấu hổ!” “Có ai nói xấu hổ đâu ạ, chỉ là chúng ta không thiếu chút tiền đó, con sợ mẹ mệt thôi” Ân Tú Chi nhìn anh một cái, đẩy anh ra rồi lại đi tới phòng khách thẳng lưng lên nói: “Vẫn là con mình sinh ra nó thương mình, con trai ta vừa về tới nhà là đã biết thương ta, lo ta mệt” Đầu Trịnh Sảng to ra, anh không ngờ được mẹ anh lại không hiểu cho anh đến thế. “Sảng Nhi, ta nói cho con nghe, Phượng Bình là con dâu ta, đứa trong phòng kia cũng là con dâu ta, lấy nước ta phải lấy cho đầy, không thể chỉ để đứa con dâu bé một mình làm việc nhà được. Đi, gọi vợ con ra cùng nấu cơm với Phượng Bình”

 “Mẹ!”. Trịnh Sảng hạ giọng xuống nói, “Phượng Bình, không phải là chúng ta trả tiền công cho cô ấy làm việc nhà sao? Nấu cơm chính là công việc của cô ấy! Tiêu Mai làm việc cả ngày ở công ty đã vất vả lắm rồi, đâu có thể để cô ấy vừa về tới nhà lại phải mệt thêm nữa” “Phượng Bình ở nhà cũng không nhàn rỗi lúc nào, không phải đi cùng ta ra ngoài vất vả suốt một ngày trời sao, người thành phố đúng là ưa chiều chuộng”. Nhắc đến chuyện trả tiền công cho Phượng Bình, bà tự đuối lý, lầm bầm đi vào nhà bếp. “Phượng Bình à, không phải là ta thiên vị, lúc nãy ta đã nói rồi, bảo dâu cả Mai ra ngoài cùng nấu ăn với con. Nhưng con trai ta lại nói có lý, không phải con tới đây để sống cùng họ hàng, mà là ta đuổi Thu Nhi đi, con chỉ là thay thế vị trí của nó thôi. Mỗi tháng họ sẽ trả tiền công cho con, ta cũng không biết nói thế nào nữa” “Ta không bực tức gì chúng nó, trong lòng còn thấy cảm kích cơ” Trịnh Sảng đẩy cửa phòng ngủ ra, Tiêu Mai đang ở trong phòng lên mạng chơi điện tử, nghe thấy tiếng cửa còn chẳng thèm quay đầu lại, Trịnh Sảng giọng trách móc nói: “Chồng về còn không thèm tiếp lời, chả ra làm sao cả? Mau qua đây, cởi cà vạt ra cho chồng”.

 “Em nói cho anh nghe Trịnh Sảng, anh nghe kỹ đây này" - Tiêu Mai quay người lại nói - “đây là nhà của em, bắt đầu từ ngày mai em sẽ không giả vờ đi làm gì hết nữa, em cứ ở nhà, em không thể để họ biến nơi này thành bãi thu nhặt phế liệu!”.

 “Được, được được, anh sẽ nói với mẹ. Em cố chịu khó thêm một thời gian nữa, công việc này chúng mình vẫn phải làm, nếu không gây ra chuyện thật khó chịu, đợi lúc mẹ về thì thái bình rồi nhá?” “Không được, xe buýt chật người khó chịu tới mức nào anh biết không?”

“Thế thì bắt taxi đi, yên ổn đoàn kết là hơn, tốn thêm chút tiền cũng đáng” “Anh tưởng mình là đại gia sao? Em có ăn no rửng mỡ đâu, ngày nào cũng không có việc gì lại đi bắt taxi cho không người ta mấy chục tệ”

 Cho dù lưỡi Trịnh Sảng có mọc thêm ra cũng không thể nào dỗ được Tiêu Mai thuận theo ý mình, Ân Tú Chi ở bên ngoài gọi ra ăn cơm, anh chỉ biết tạm gác lại chuyện của Tiêu Mai, đợi tới khi Cao Hiểu Cương bước ra ngoài nhìn thấy đống đồ thì anh lại phải tốn công an ủi, cho dù dỗ được hết cả Tiêu Mai và Cao Hiểu Cương thì việc này vẫn chưa xong, cuối cùng anh vẫn phải thuyết phục người mẹ ruột Ân Tú Chi của anh. Nhiệm vụ quả là khó khăn, chiều được cả ba người phụ nữ này khiến anh thấy còn khó hơn cả điều tra mấy vụ án hiểm hóc ở cơ quan.

Ai cũng nói ba người đàn bà thành một vở kịch, anh vẫn chưa tin vở kịch đã diễn ra thì sẽ không có màn kết! Đường dài đằng đẵng, tôi tìm kiếm khắp nơi! Anh thầm cổ vũ mình, kéo lấy Tiêu Mai rồi bảo cô ra ăn cơm, các việc khác rồi bàn sau, anh định tạm thời làm dịu Tiêu Mai lại đã, những thứ còn lại để sau khi ăn uống xong rồi từ từ dỗ tiếp. "Mẹ, mẹ đây là...". Trịnh Sảng vừa kéo Tiêu Mai đi ra khỏi cửa phòng, nhìn thấy Cao Hiểu Cương mặt sầm xuống đi từ phía cửa sổ lại, ánh mắt bà có liếc qua mặt Trịnh Sảng, sau đó chẳng nói câu gì bước vào phòng đọc sách. Trịnh Sảng vỗ vỗ vai Tiêu Mai, ám chỉ cô hãy đi ra ăn cơm trước đi, Tiêu Mai cụp mắt xuống, nhấc chân bước từng bước tới phòng bếp. Ân Tú Chi thấy cô đi ra, liền nhìn lại phía sau, không thấy Trịnh Sảng, chỉ còn biết hỏi: "Con trai ta đâu? Tại sao lại không thấy nó tới?".

 “Anh ấy tới thư phòng của mẹ rồi ạ”. Giọng của Tiêu Mai có một chút khiêu khích, cố ý nói từ mẹ sao cho thật rõ. Quả nhiên Ân Tú Chi bị làm cho điên lên, trợn mắt nhìn Tiêu Mai nói với giọng không mấy thiện cảm: “Không phải ta đã bảo cô rồi sao, con hồ ly tinh là mẹ kiểu gì với cô chứ? Cô nhớ thật kỹ cho ta, ta mới là người mẹ thực sự của cô và Sảng Nhi!”. “Thế mẹ nói cho con biết, con và Trịnh Sảng nên gọi bà ấy là gì?”

 “Cho dù gọi thế nào cũng không được gọi là mẹ! Ta không ở đây thì cô gọi thế nào cũng được, gọi đến long trời thì đằng nào ta cũng không biết. Ta mà còn ở đây thì cấm được gọi thế, nghe thấy ngứa tai, lộn ruột” Bà cũng biết ngứa tai, lúc bà giương họng lên mắng người khác thì không sợ người khác cũng ngứa tai sao? Trong lòng Tiêu Mai cũng chẳng đếm xỉa mấy tới bà, đằng nào thì đã đạt được mục đích, thành công đến với cô. Trong thư phòng Trịnh Sảng đang vừa cười vừa khuyên Cao Hiểu Cương, “mẹ, cho dù tức giận hơn đi nữa thì cũng không được hành hạ cơ thể mình, chuyện có lớn đến thế nào thì mình cứ ăn cơm xong rồi nói có được không? Tức giận sẽ có nếp nhăn, lúc đó đừng nói con trai mẹ không nhắc nhé, đi thôi nào, cơm canh nguội cả ăn sẽ không ngon đâu ạ”.

 “Tiểu Sảng, không phải mẹ cố ý kiếm chuyện, nhà của chúng ta đường đường là trong khu lớn dành riêng cho các hộ gia đình, những người qua lại có đến hơn nửa đều quen biết, nếu như để người ta biết được bà ấy ra ngoài nhặt rác thì còn ra làm sao? Nếu như còn để cả cho những người lắm mồm biết được thì không biết họ còn dựng chuyện tới mức nào nữa!”

 “Vâng vâng, con sẽ thuyết phục bà ấy, ăn cơm xong sẽ đi làm việc của mình. Mẹ yên tâm, con cam đoan sẽ giải quyết được việc này, nhất định không để mẹ phải bận tâm tới việc này. Chúng ta ra ăn cơm trước có được không?” “Lát nữa tự mẹ nấu chút mì ăn. Con đi đi, để mẹ ở yên một mình một lát”

 Lúc Trịnh Sảng vẫn còn định khuyên tiếp, liền nghe thấy tiếng Ân Tú Chi nói bên ngoài rằng: “Sảng Nhi, con ra đây, không cần khuyên bà ta, không ăn cơm định dọa ai không biết? Khi lão chết tiệt Trịnh Minh Hà còn sống, cả ngày ông ta đều coi bà ta là báu vật ôm vào lòng chiều chuộng, nuông chiều dỗ dành, giờ đây còn thế nữa? Trịnh Sảng con ra đây cho mẹ, con càng cầu xin bà ta, đuôi con hồ ly tinh đó càng vẫy cao hơn đấy”. “Con nghe xem, nghe xem! Người chết đều nên được tôn trọng, bố con đã đi rồi mà bà ấy vẫn còn lôi bố con ra kiếm chuyện, trên đời này còn có người nào độc địa hơn bà ấy không?”

 “Mẹ… thực ra trong lòng mẹ ấy không nghĩ thế đâu, chỉ là đầu chuyển ra thành như thế, mẹ khoan dung tha thứ cho mẹ ấy, đừng kỳ kèo với mẹ ấy được không?” Cao Hiểu Cương xua tay, “con đi ra ngoài đi”. Được, Cao Hiểu Cương coi như đã xong, ăn cơm xong Trịnh Sảng bắt đầu thuyết phục mẹ anh, anh nói với Ân Tú Chi, “năm nay rất có thể con sẽ được thăng chức lên cấp Phó Viện trưởng Viện Kiểm sát, mẹ, mẹ đừng có đứng đầu trò thêm chuyện, trong viện có biết bao nhiêu người đang dòm ngó vị trí này, nếu để người ta biết được mẹ ra ngoài nhặt rác, người ta sẽ nói con giả nghèo, nói xấu con trước mặt lãnh đạo, lãnh đạo cũng sẽ cho rằng con là kẻ dối trá, bởi vì nhà mình không nghèo tới mức phải ra ngoài nhặt rác”.

 “Sau khi thăng chức lên Phó Viện trưởng thì lương mỗi tháng có được tăng không?” “Đương nhiên có rồi” “Được, thế ta không ra ngoài nhặt rác nữa. Chỉ là ta ở nhà nhàn rỗi quá nhìn thấy tiền mà không đi nhặt thì thật tiếc” “Không có chuyện gì mẹ có thể ngồi nói chuyện với mấy ông bà lão ở dưới tầng, hoặc tới công viên xung quanh nhà mình đi dạo, ngày nào ở đó cũng có người hát Ương ca, diễn Kinh kịch, mẹ có thể đi nghe họ hát hoặc học hát cũng được” “Đừng có lấy mẹ con ra làm trò đùa, ta không phải là người già rồi mà còn điệu, hát Ương ca là việc mà con hồ ly tinh kia làm, ta không làm được” “Thế gọi là giải trí, lại vừa có thể tăng cường sức khỏe, cuối tuần con đưa mẹ đi xem”

 Sau khi thuyết phục được Ân Tú Chi rồi Trịnh Sảng về phòng báo công với Tiêu Mai, anh nói: “Mẹ anh đồng ý không ra ngoài nhặt rác nữa rồi, chúng mình cũng lùi một bước được không? Dỗ cho mẹ anh vui lên, một thời gian nữa anh sẽ đưa bà ấy về quê”. Cho dù nói thế nào thì Tiêu Mai cũng phải miễn cưỡng gật đầu đồng ý, Trịnh Sảng lúc này mới thở phào, trong lòng thầm có chút đắc ý, có thêm cả sự bái phục tài ăn nói của mình. Thực ra chuyện thăng quan này anh không hề lừa Ân Tú Chi, cuối năm Viện trưởng về hưu, Phó Viện trưởng lên thay, sẽ có một vị trí trống. Nhìn các kiểm sát viên trong viện, cho dù là nhìn từ năng lực hay từ các góc độ khác, chức Phó Viện trưởng này đều rơi trúng anh. Nói ra thì hai năm trước anh gần được thăng lên rồi, sắp tới lúc thì bị người khác giành mất, lần này nhất định sẽ về tay anh! Chương 4: Xung đột, gà bay chó chạy, đất đầy lông gà

 “Tiểu Dạng, cậu nói cậu cười như thế này có phải đáng yêu hơn rất nhiều không, thường ngày chẳng có việc gì làm mà lúc nào cũng khư khư một gương mặt cau có!”. Tiêu Châu Kiếm đi một vòng hành lang lưng tựa vào tường tự nói với màn hình điện thoại. Trên màn hình điện thoại là Trịnh Hân Di, sau lưng cô là biển cả mênh mông, chân giẫm trên cát, nụ cười tỏa ánh nắng rạng rỡ cả khuôn mặt. Tối qua sau khi tan ca làm Tiêu Kiếm và Chương Lương đã hẹn nhau đến quán Thập Sát Hải uống rượu, hai người vừa gặp mặt nhau, Chương Lương đã lắc chiếc điện thoại rồi nói: “Hôm nay đúng là cõng một bà cụ non!”.

 “Cách cõng gì thế? Nhà cậu bị con giun lật lộn hết cả lên à?” “Cậu đúng là thằng nhãi, nhà cậu mới bị giun lộn lên ấy!” “Aiz, anh giờ mới nhìn rõ chiếc điện thoại trong tay cậu là kiểu con gái, mới mua à? Định mang đi dỗ dành người đẹp nào thế? Kiểu điện thoại này trông có vẻ không rẻ, gặp nàng tiên ở đường nào mà làm cho cậu thật sự động lòng vậy?”. Tiêu Châu Kiếm vừa nói vừa cướp lấy chiếc điện thoại rồi nhìn lên phía vai anh, mắt lại liếc qua màn hình, “ý, sao lại là cô ấy?”. “Anh quen à?” “Đây chính là cô tiếp viên hàng không ấy, cậu và cô ấy…”

 “Đừng, cậu đừng có nhìn tớ với con mắt này, cảm giác của người anh em này vẫn còn chưa leo cao tới mức đi tán một cô đã có chồng” “Cái gì, gái đã có chồng? Ăn nói tích chút đức đi, nếu để cô ấy biết nhất định sẽ lấy hai con mắt ra lườm cậu cho mà chết! Thế rốt cuộc là chuyện gì, nói cho anh nghe xem” “Chúng ta đi vào trước đã, em sẽ từ từ kể cho anh nghe”. Chương Lương vỗ vào người anh, hai người kề vai nhau đi vào trong quán rượu.

 Một cốc rượu vào bụng, Chương Lương kể hết sự việc từ đầu tới cuối cho anh nghe, sau khi Trịnh Hân Di xuống xe anh quay đầu xe lại đi thẳng về phía nhà hàng Thập Sát Hải, đi được nửa đường rồi chợt nghe tiếng điện thoại reo, lúc này mới phát hiện ra chiếc điện thoại Trịnh Hân Di để quên trên xe anh. Anh tưởng là Trịnh Hân Di gọi điện tới, nhận cuộc gọi vừa “alo” một tiếng người đầu bên kia liền tắt máy luôn. Không đợi anh gọi lại thì điện thoại lại reo lên, anh lại “alo” một tiếng, đối phương im lặng mấy giây rồi cũng tắt máy, anh gọi lại thì thấy tắt máy, khiến cho anh cảm thấy kỳ lạ, trong phút lơ đãng đã vượt đèn đỏ. Được, phạt tiền không cần trình bày gì hết.

 “Cả ngày hôm nay đi làm công cốc rồi, anh nói có phải là cõng hay không?” “Đừng nói thế, cô gái đáng ghét này cười trông thật mê hồn”. Tiêu Châu Kiếm lắc cốc rượu trong tay rồi nói. “Haiz, haiz, anh Kiếm, là anh em nên em nhắc anh, người ta đã…” “Đầu của cậu bị tấm cửa ép vào à? Nếu thật sự cô ấy lấy được một người đi con BMW thì còn làm nữ tiếp viên hàng không mà làm gì?” “Cũng phải, sao em lại không nghĩ ra nhỉ? Nói như thế, cô ấy mới là người thứ ba chen chân vào à? Aiz, anh nói xem không biết các cô gái giờ nghĩ gì, không thèm những người thanh niên ưu tú như chúng ta, lúc nào cũng thích cặp kè với những gã đại gia đã kết hôn! Thôi, anh cầm lấy chiếc điện thoại này đi, sau này cô ta có nhớ ra mà gọi tới thì anh mang tới trả lại” Nhưng cho đến giờ điện thoại vẫn chưa kêu, Tiêu Châu Kiếm cứ nghĩ, có thể cô ấy cho rằng Chương Lương phát hiện thấy điện thoại ở đằng sau sẽ tắt máy đi, đúng là quá khinh thường người khác, mặc dù chiếc điện thoại này mới, nhìn cũng đoán được ra là mới mua được có vài ngày, nhưng hai anh em chúng ta cũng không phải hạng người tiểu nhân tham tiền! Anh mở phần danh bạ ra xem, bên trong chỉ lưu có ba số điện thoại, anh thấy số điện thoại gọi tới gần nhất chính là số đầu tiên trong ba số được lưu. Không cần gọi lại, chắc chắn là người ngồi trong chiếc BMW đó rồi, gọi lại thì nhiều lần không nhận máy; số thứ hai là một số máy bàn, chắc là số nhà cô, thì gọi một cái.

 Tiêu Châu Kiếm dùng luôn điện thoại của Trịnh Hân Di gọi điện. Ân Tú Chi cùng Phượng Bình đưa Bát Kim ra phòng khách xem tivi, nghe thấy điện thoại reo, bà bước lại cầm lấy điện thoại, nói lớn với giọng thô lỗ là tìm ai. Bởi giọng của bà quá nhà quê nên Tiêu Châu Kiếm tưởng bà là người giúp việc, bèn nói tìm chủ nhà của nhà này. Ân Tú Chi nói, ta chính là chủ nhà của nhà này, con trai và con dâu ta đều là chủ nhà của nhà này, rốt cuộc anh muốn tìm người chủ nào, không có tên có tuổi à? Giọng bà không hề nhỏ, khiến tai Tiêu Châu Kiếm ong ong cả lên, anh tưởng người con dâu Ân Tú Chi nói chính là Trịnh Hân Di, nên nói, tôi tìm con dâu bà, tôi là tài xế taxi, tối hôm qua điện thoại của cô ấy bị rơi trên xe tôi. Ân Tú Chi nói, tại sao ta không thấy nó nói gì về chuyện bị mất điện thoại? Anh đợi nhá, ta đi hỏi nó.

“Con dâu Mai, con bị mất điện thoại à?”. Ân Tú Chi chạy đi hỏi Tiêu Mai. “Không ạ!”. Tiêu Mai ngơ ngác hỏi, rồi lấy điện thoại từ trong túi ra, “chính là ở đây mà, ai nói bị mất ạ?”. “Thế thằng kia gọi nhầm rồi”. Bà lại chạy đến chỗ điện thoại, “điện thoại của con dâu ta vẫn còn để trong túi xách, cậu gọi nhầm rồi”. Bà nói xong rồi tắt máy đi. “Anh à, người bị mất điện thoại chắc không phải là Hân Di chứ?”. Tiêu Mai nghĩ, người ta nhất định là ấn số trong danh bạ mà gọi tới nhà mình, làm sao có thể nhầm được?. Trịnh Sảng nói: “Anh đi xem thế nào”. Anh đi ra nhìn hiển thị trên điện thoại, quả nhiên là số của Trịnh Hân Di, lập tức gọi điện lại. Tiêu Châu Kiếm đang buồn chán ở đó, rõ ràng anh gọi đúng mà. Nhìn thấy điện thoại gọi lại, anh lập tức nghe máy, alo lên một tiếng, Trịnh Sảng nói ở đầu bên kia: “Xin chào, xin hỏi anh tên gì ạ?”

 “Xin chào, tôi họ Tiêu” “Ờ, he he, cùng họ với vợ tôi. Người lúc nãy nhận điện thoại chính là mẹ tôi, bà không hiểu rõ tình hình, điện thoại đó chính là của em gái tôi Hân Di, rất cảm ơn anh, đúng là tinh thần nhặt được của rơi trả lại người đánh mất!” “Haiz, cảm ơn gì chứ, rơi ở trên xe tôi thì tôi có trách nhiệm phải trả lại”. Giọng Tiêu Kiếm chợt cao hứng lên, anh nói, “anh nói cho tôi biết địa chỉ, tôi sẽ lái xe mang tới”. “Làm sao lại để anh mang tới chứ, tôi sẽ qua lấy, anh cho tôi biết địa chỉ đi” “Không sao, làm việc tốt thì phải làm tới cùng mà, hơn nữa em gái anh đã đi xe tôi mấy lần rồi, coi như là khách quen. Ơ, tôi nhớ ra rồi, tôi biết nhà anh ở đâu rồi, bảo em gái anh nửa tiếng sau xuống, giờ tôi qua ngay” “Alo…”. Trịnh Sảng nhếch miệng lên cười, vừa đặt điện thoại xuống thấy Cao Hiểu Cương đi ra từ thư phòng.

 “Ai gọi điện tới đấy?”, bà hỏi. Trịnh Sảng nói: “Một người lái xe taxi, Hân Di để quên điện thoại trên xe anh ta, giờ người taxi đó sẽ lái xe mang tới, lát nữa con sẽ xuống lấy”.

 “Đã lớn thế rồi mà vẫn đi đâu quên đấy”. Cao Hiểu Cương lắc đầu, đi vệ sinh xong rồi lại trở về thư phòng, bà nghĩ một lát, sau đó kéo ngăn tủ lấy ra cuốn sổ ghi lại các sự kiện, tìm được số điện thoại của Trịnh Hân Di rồi gọi. Sau khi gọi được, người tiếp viên nghe điện bảo bà gọi số của một phòng khác. Lúc bà gọi tới, Trịnh Hân Di giống như một chú cá thiếu sức sống nằm thượt trên giường, bà hỏi sao cô lại chuyển phòng ở, có phải đã có chuyện gì xảy ra giữa cô với những người ở phòng cũ không. Trịnh Hân Di mệt mỏi trả lời không có rồi hỏi bà gọi tới có chuyện gì. Sau khi bà kể toàn bộ câu chuyện lại cho Trịnh Hân Di, Trịnh Hân Di liền gọi điện tới số máy của mình, hẹn Châu Tiêu Kiếm ở cửa của một cửa hàng gần ký túc xá hàng không. Tính giờ đoán anh cũng sắp tới nơi, cô cuộn mái tóc dài lên buộc cao sau gáy, mặc chiếc váy ở nhà rồi đi xuống tầng.

 Tối qua cô đi ra khỏi nhà, kéo vali cứ đi trên phố mà chẳng có kế hoạch gì, mãi cho tới khi chân bắt đầu đau mới chợt phát hiện mình đã đi một quãng đường rất dài. Cô dừng lại, đứng ở đầu ngõ, mấy chiếc xe chạy trong buổi đêm nhẹ nhàng phát ra những âm thanh tản mạn, khiến cho sự cô đơn trong lòng vô cớ quện lại rồi phát tác. Bàng hoàng quay đầu lại, ánh đèn chiếu khắp nơi, chẳng nhìn thấy người cả đời mình chờ đợi, cũng chẳng thấy con đường tương lai mình sẽ đi, nước mắt dồn nén trong ngực đột nhiên tuôn trào. Nhà, tới bây giờ đã không còn là nhà nữa, sớm đã không còn là nơi dung thân của cô; còn về căn “phòng vàng” vùi chôn mấy năm thanh xuân của cô, chỉ lưu giữ lại sự uất hận, vẫn hận! Trịnh Hân Di chẳng biết đi đâu chỉ biết ngừng nước mắt lại về ký túc xá hàng không, may mà cô còn về, không thì cô đã lộ hết chuyện vì cú điện thoại lúc nãy. Nếu để mẹ cô biết được cô từ lâu đã chuyển khỏi ký túc xá thì không biết sẽ còn xảy ra chuyện gì nữa. “Haiz, người đẹp, chúng ta lại gặp nhau rồi. Kiểu trang điểm của cô hôm nay rất đẹp, nhìn giống như một cô gái hơn hai mươi”. Lúc Trịnh Hân Di vừa tới cửa hàng thì Tiêu Châu Kiếm đã đợi ở đó vài phút rồi, anh cười híp mắt đưa điện thoại lại cho cô, “vật trả về với chủ”. “Tại sao lại ở chỗ anh?”, Trịnh Hân Di chìa mặt ra hỏi.
Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33 end
Phan_Gioi_Thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
Pair of Vintage Old School Fru